Jacaranda

Yêu Người ... Vạn Kiếp


Cứ ngỡ khói Sương đến rồi tan
Ngờ đâu vương vấn ... cánh Lá vàng
Ướt loang hết cả lên màu nhớ
Nhuộm Tím hồn ta ... khi Thu sang


Cứ ngỡ lần đi sẽ thôi sầu
Ngờ đâu bờ Mắt ... Tóc vẫn
Nâu
Đợi theo ngày tháng mùa luân chuyển
Hỏi nhau tình ấy ... đã về đâu ???


Ta tự nhủ ta mãi còn yêu
Nên cứ vương vương nhớ nhau nhiều
Cứ nghe trống vắng đêm dài lạ
Và nhớ miên man ...những lời yêu


Paris bây chừ Tuyết trắng bay
Cali Nắng nhẹ vương gót hài
Bao giờ em đến ... ta đưa lối ?
Thăm lại vườn xưa ... Lá vẫn bay


Hãy nhớ rằng ta mãi còn nhau
Xuân, Hạ, Thu, Đông nhuốm ngọt ngào
Dù cho thân xác nơi lòng đất
Vạn kiếp lời yêu ... vẫn muốn trao


jacaranda

Được bạn: vdn 15.12.10 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Yêu Người ... Vạn Kiếp"